Tôi cảm thấy Bất động sản là một ngành khiến tôi có phần ác cảm. Những cuộc gọi bất kể giờ giấc, những sự phô trương về quy mô dự án và thu nhập vài trăm triệu một tháng là chuyện thường tình. Ấy vậy mà, người bị gọi điện thì ngán ngẫm, người tin tưởng thì bị lừa bởi những dự án ma và cái mức lương vỏn vẹn mấy triệu không đủ trang trải tiền ăn tiền ở chứ nói chi đến dư dả của những người bạn mà tôi quen biết.
Tôi đã ghét bất động sản thế đấy, cho đến một ngày…..
Trớ trêu thay, khi viết ra những dòng này tôi lại đang làm cho một công ty Bất động sản. Đến mơ tôi cũng chưa từng tưởng tượng mình lại làm trong lĩnh vực mà mình gần như không hề có thiện cảm, lại còn với mức lương không hề cao như những công việc trước nữa chứ.
(Đây là Công ty của tôi sau khi đổi không gian làm việc. Sếp bảo như vậy để mọi người sẽ thoải mái hơn)
Nửa tháng đầu tiên làm việc, là những ngày học thích nghi với môi trường mới, tất cả thuật ngữ, văn bản giấy tờ, đối tác, và những cuộc gặp gỡ trong giờ làm việc vẫn được sếp tính lương. Tôi chưa bao giờ làm trong một môi trường nào vui vẻ tương tự thế này, cũng chưa từng đi đâu ngoài giờ làm việc nhiều như vậy, lại càng chưa từng đi chơi vẫn được tính lương. Tôi tự hỏi, các bạn nhân viên sale, lương đều thấp hơn tôi, các bạn lấy đâu ra kinh phí cho những cuộc vui như vậy?
(Liên hoan Công ty nhiều tập)
Đó chính là suy nghĩ ngây thơ của tôi và vẫn luôn giữ nó mãi đến khi thấy được bảng chi Hoa hồng của mỗi bạn, tôi trình ký sếp duyệt ngay và chuyển khoản nhân viên nhanh gọn. Tôi vô cùng bất ngờ. Trước nay tôi làm việc với nhiều sếp, nhiều lĩnh vực, song chưa từng có việc sếp ký và chuyển một khoản tiền nhiều như vậy một cách nhanh chóng đến thế. Tới đây, tôi đã dần hiểu vì sao mọi người có thể thoải mái ăn uống, mua nhà, tậu xe. Hoá ra những thứ tôi nghĩ về những khoản “thu nhập ảo” ấy lại là thật. Tự cảm thấy bản thân như một con ếch ngồi đáy giếng, cũng đã dần hiểu vì sao bạn bè mình hoạt động nghề này cứ than không bán được, mà tiền bạc cứ rủng rỉnh hơn cả mình.
(Đại diện nho nhỏ của việc được thưởng Hoa hồng)
Tuy nhiên, điều tôi cảm thấy bản thân ấu trĩ không chỉ có vậy, còn có một lý do vô cùng to lớn, làm tôi bất chợt yêu cái nghề này. Đó là tinh thần làm việc của toàn thể nhân viên công ty. Cách họ nói về nghề nghiệp, nó không phải sự phô trương khoe mẽ hay tự cao, nó là những điều vô cùng chân thật. Họ làm việc đầu tiên là vì bản thân, tất nhiên rồi, ai mà không làm việc vì kinh tế. Nhưng họ cũng yêu nghề, rất yêu nghề, cái tình yêu nghề ấy xuất phát từ nhiều lý do, nhưng suy cho cùng, họ dành trái tim của mình cho nó. Và người ta thường nói, khi bạn làm một điều gì đó với sự đam mê và yêu thích, bạn nhất định sẽ dành toàn bộ sự tận tâm của mình cho nó. Những con người không quản nắng mưa, sớm tối, chỉ cần khách hàng cần, họ sẵn sàng ưu tiên. Những lúc trong bữa ăn mọi người vừa ăn vừa làm việc, có khi nghe cuộc điện thoại khách hàng, không nỡ từ chối còn bỏ luôn cả bữa ăn. Cái tâm huyết ấy, vì vài cuộc điện thoại làm phiền ngày trước, tôi đã đánh giá sai về nó. Tôi luôn cảm thấy mình nợ nghề Bất động sản bao gồm cả những con người tâm huyết kia một lời xin lỗi.
(Đi Dự án nắng ơi là nắng mà vẫn vui vẻ được thế này đây)
Một phần khác, có lẽ do tôi may mắn, được làm việc với một người Sếp tâm lý, chuyên môn cao, bản thân học hỏi được nhiều điều. Trong đầu tôi luôn nghĩ, một người Sếp làm nghề Bất động sản, chắc sẽ hoa lá – vẽ vời – phô trương lắm. Ấy vậy mà, Sếp của tôi đã điềm tĩnh kì lạ, nói ít làm nhiều. Nhìn bảng lợi nhuận công ty bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ, trong đầu xuất hiện nhiều câu hỏi: “Sao lợi nhuận ít vậy? Sao phần trăm chia cho các bộ phận cao thế? Sao bộ phận nào hoa hồng cũng ngất ngưỡng thế này?”. Một hôm, Sếp nói với tôi: “Mình phải để cho nhân viên họ sống chứ em, mình thiệt một tí cũng được. Anh luôn quan niệm, người ở bên anh họ phải luôn đi lên mỗi ngày”. Tôi như tỉnh ngộ, dặn lòng phải ghi nhớ, nhất định phải học hỏi những điều này. Tất nhiên, không chỉ có người đầu tàu, mà tất cả ban điều hành: Trưởng phòng, Leader đều có tâm ý như vậy. Có một lần trong cuộc họp, tôi còn nghe một anh Trưởng phòng xin chia lại thưởng, vì team anh ấy có bán quá nhiều trong khi một team khác do mới nên ít sản phẩm được bán hơn, anh ấy sợ team kia thiệt thòi. Nhân viên thì quan tâm nhau vô cùng, đi đâu cũng kéo nhau đi, làm gì cũng cùng nhau làm không chia bè kéo phái. Cái tình thân trong một công ty khó xây dựng đến vậy, tôi cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi.
Đọc hết những thứ này, bạn đang cảm thấy tôi PR cho công ty VOV GROUP của mình, cho cả ngành Bất động sản ít người thích này có phải không? Thật ra, tôi chỉ là viết nên những điều mình thấy, vì dù tôi có PR hay không thì ngành này vẫn tồn tại, vẫn có những con người thành công và khiêm tốn vô cùng, vẫn cứ phát triển mỗi ngày đó thôi. Tôi không lý gì phải thanh minh hay PR thêm nữa.
Sau tất cả, tôi chỉ muốn gửi đến một thông điệp: “Không quan trọng bạn làm nghề gì – nhặt rác hay Chủ tịch tập đoàn, bạn làm nó thế nào mới là điều quan trọng!”
Thiên Di